Sản phẩm nằm trong danh mục:
VĂN HỌC TEEN
Mô tả
Diệp Chính Thần nheo mắt, cười với vẻ ranh mãnh khiến tôi sởn cả da: “Anh thích em mặc bộ blouse màu trắng, trông rất truyền thống… hoặc là em chỉ mặc bộ đồ ngủ, dưới ánh đèn, những thứ cần nhìn thấy đều có thể nhìn thấy…”Đúng là quá vô duyên!
Tôi tức quá, đưa chân đá, trúng chân của Diệp Chính Thần. Rõ ràng là tôi không dùng sức nhiều nhưng Diệp Chính Thần lại ôm chân kêu đau, trông có vẻ đau hơn cả khi bị thương ở vai.
“Đau lắm à?” Tôi khẽ hỏi. Sự xấu hổ biến mất, chỉ còn nỗi xót thương.
“…” Người ấy tức giận không thèm để ý gì tới tôi.
“Để em xoa cho.”
“Thôi được.” Giọng nói vô cùng mừng rỡ, rồi người ấy gác chân lên đùi tôi. Tôi rất nghi ngờ, không biết anh có đau thật không. Nếu không chạm tới thì không thể biết được cơ bắp ở chân Diệp Chính Thần rất rắn chắc.
Bóp nhẹ cái chân ấy một lúc, tôi hỏi: “Còn đau nữa không?”
Diệp Chính Thần không trả lời.
Tôi ngước lên, bắt gặp anh đang nhìn tôi, dường như có ngọn lửa thiêu cháy đang bùng lên trong ánh mắt ấy. Tôi đã bắt gặp ánh mắt ấy một lần, đó là lần đầu tiên tôi mời Diệp Chính Thần ăn lẩu, anh đã nhìn những miếng thịt cuộn lên trong nồi nước dùng sôi sùng sục như vậy.
“Sư huynh, có phải anh đói rồi không?” Tôi hỏi thăm dò.
“Ồ… Đúng là hơi đói.” Người ấy đáp bằng giọng không chút xấu hổ: “Anh muốn ăn thịt.”
“Trong tủ lạnh phòng em còn mấy chiếc chân giò, anh chờ chút, em sẽ luộc cho anh ăn.”
“Anh không thích ăn.”
Tôi vuốt ve đầu anh, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan nào, sẽ bổ sung chất đạm để vết thương mau lành.”
Người bị thương luôn kén ăn, tính tình lại cố chấp, giờ lại tỏ ra nghe lời một cách hiếm hoi, đồng ý mà không nói một câu.
Ăn tối xong, tôi nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của Diệp Chính Thần. Chiếc đồng hồ mạ vàng chói mắt hơn cả lần trước, những viên kim cương chạm đầy trên đó.
Phản hồi
Người gửi / điện thoại
Wed Đặt Sách Trực Tuyến Của Hiệu Sách Thanh Mai (480-482 Bình Minh Lục Nam Bắc Giang)
ĐT:02403884243 ĐTDĐ:0989601143